朝代:唐代
作者:孟浩然
原文:
习公有遗坐,高在白云陲。樵子不见识,山僧赏自知。
以余为好事,携手一来窥。竹露闲夜滴,松风清昼吹。
从来抱微尚,况复感前规。于此无奇策,苍生奚以为。
提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。
xí gōng yǒu yí zuò ,gāo zài bái yún chuí 。qiáo zǐ bú jiàn shí ,shān sēng shǎng zì zhī 。
yǐ yú wéi hǎo shì ,xié shǒu yī lái kuī 。zhú lù xián yè dī ,sōng fēng qīng zhòu chuī 。
cóng lái bào wēi shàng ,kuàng fù gǎn qián guī 。yú cǐ wú qí cè ,cāng shēng xī yǐ wéi 。